Một buổi sớm đầy sương trên lá, mọi âm thanh như vẫn còn ngủ say giữa dòng thành phố dậy muộn. Ngôi nhà nhỏ đặc biệt thức dậy sớm trong lòng thành đô, hai ông cháu đang say sưa vì một thứ ngọt ngào tinh mơ…
Dành cho những mảnh trường xưa của một thuở thần tiên mà ta đã, đang, và sẽ lỡ bỏ quên trong ngăn kéo của một tâm hồn đầy bận rộn
Cái nắng tháng ba ở vùng quê nhiễm mặn sao mà nóng thế! Gió không buồn thổi, mọi cảnh vật xung quanh như lặng yên, thời gian muốn ngừng trôi. Hằng ngày, chúng tôi thường đi đến trường dưới những bầu không khí oi bức ấy.
Tôi may mắn được biết cô, được trở thành đồng nghiệp của cô. Đó là cái thời khắc của mùa thu năm 1993, khi cô về công tác tại trường Chuyên cấp II – III Phan Ngọc Hiển. Cái ấn tượng đầu tiên về cô chính là hình ảnh của người phụ nữ đằm thắm, dịu dàng, với nụ cười hiền ấm áp.
Đó là một ngày cuối thu tháng 9, cầm hồ sơ của một cử nhân vừa tốt nghiệp ngành Sư phạm Sử, lòng tôi bồi hồi đứng trước cổng trường Chuyên Phan Ngọc Hiển. Tôi vẫn không nghĩ được rằng, những tháng ngày sau đó tôi lại chính là thành viên của mái trường này.
Ngày đầu tiên đi học. Em mắt ướt nhạt nhòa. Cô vỗ về an ủi. Chao ôi ! Sao thiết tha. Ngày đầu như thế đó, cô giáo như mẹ hiền…
“Lịch sử là thầy dạy của cuộc sống” – bài học mà tôi tích góp được từ những năm tháng còn là một học sinh bồi dưỡng Sử. Có thể nói, Lịch sử với tôi có duyên gặp gỡ và gắn bó bên nhau suốt thời gian dài, suốt 5 năm trời. Bởi lẽ, “Vạn sự tùy duyên”, nên chúng tôi có cuộc hành trình khá dài như vậy. Rồi cứ thế, ngày nào chúng tôi cũng được làm việc chúng để mà vượt qua những kì thi cam ro.
Ai đã từng nghe và biết đến ngôi trường mang tên một người thầy giáo; ngôi trường chẳng những có bề dày thành tích học tập rất đáng nể mà phong trào Đoàn cũng vô cùng sôi nổi và nhiệt huyết. Đó là " ngôi nhà chung chuyên Phan Ngọc Hiển", nơi "nuôi dưỡng tâm hồn, truyền lửa cho bao thế hệ Đoàn viên".
Anh hùng - thầy giáo Phan Ngọc Hiển sinh 1910, tại xã Thới Bình – Tp. Cần Thơ tỉnh Cần Thơ. Cha là ông Phan Văn Vinh và mẹ là Trương Thị Cự. Thầy sớm phải mồ côi cha mẹ.
Trong mỗi chúng ta, ai rồi cũng có một thời để nhớ, để thương, để luyến lưu và nghẹn lòng mỗi khi nhớ lại. Những kỉ niệm ấy vẫn tưởng như còn quanh đây, không phai mờ trong kí ức, để rồi ngày đầu tháng đầy mưa bay tôi bồi hồi thương nhớ. 20 -11, rạo rực trong lòng người, trong lòng tôi.
Lâu nay, cứ thỉnh thoảng báo chí lại đăng tải những thông tin về việc các học sinh vi phạm đạo đức; những đoạn Video Clips học sinh đánh nhau liên tục được nhắc đến làm dư luận cả nước quan tâm. Thiết nghĩ, chẳng lẽ đạo đức học sinh đang xuống cấp đến trầm trọng, đến mức báo động như thế sao?
Đang truy cập : 52
•Máy chủ tìm kiếm : 2
•Khách viếng thăm : 50
Hôm nay : 3516
Tháng hiện tại : 22816
Tổng lượt truy cập : 5458577